Bí mật của Vợ tôi sau những đêm đi vệ sinh lúc gần 2 giờ sáng khiến tôi

Phim hài chế Doremon_ phần 40: Con gái ăn rất từ tốn 


Vào một hôm tôi thức giấc thấy vợ mãi không vào ngủ, tôi liền chạy ra nhà vệ sinh xem thế nào. Để rồi bủn rủn khi thấy em đang trong tình trạng ấy.
Tôi và vợ sống với nhau đến nay đã ngót nghét gần chục năm trời. Em hiền đúng vậy chưa 1 lần em nặng lời với ai, có chuyện gì em cũng mỉm cười đối diện. Em là vậy bình tĩnh và hiền thục đến nỗi mẹ tôi còn quý em hơn cả con ruột.
Tôi hài lòng về gia đình mình, tôi cứ nghĩ tôi chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi sống gia đình không gái gú là đủ. Nhưng sau này có ngẫm lại tôi thấy mình chỉ đúng 1 nửa. Thứ người phụ nữ cần đó là sự quan tâm là dành thời gian cho cô ấy còn hơn là cứ về nhà lúc đêm muộn và khi cần thì chìa tiền cho vợ mặc kệ cô ấy lo liệu mọi thứ trong gia đình.
1462955793-chong-cap-bo-blogtamsuvn1
Tôi cứ yên tâm với hậu phương vững chắc ấy và lao vào làm việc, lao vào những cuộc nhậu những bản hợp đồng. Dạo gần đây thấy vợ hơi khác, em hay rủ cả nhà tôi đi du lịch. Nhưng vì bận quá tôi cứ hoãn mãi, em hay nói với tôi về các thói quen sở thích của các con thậm chí của bố mẹ tôi nữa. Em tâm sự với tôi mỗi ngày, em bảo em yêu tôi. Em bảo lấy được tôi làm chồng là niềm hạnh phúc của em. Bỗng dưng vợ tôi sến súa đến lạ, chúng tôi gần gũi nhau nhiều hơn trước.
Vợ sắm cho tôi nhiều áo mới, những hôm nghỉ làm em kéo tôi vào bếp và dạy làm mấy món đơn giản đặc biệt là những muốn Sóc và Bun nhà tôi thích ăn. Em đảm đang và khéo léo khiến tôi thấy mình thật hạnh phúc.

Phim Hài Chế Đôrêmon_ Phần 39 Những cái nhất ở Việt Nam 


Đêm đêm, tôi mệt rã rời lăn ra giường ngủ mỗi khi về nhà muộn. Nhiều lần trở mình ôm vợ thì thấy giường trống, thấy đèn từ nhà vệ sinh hắt ra tôi nghĩ chắc em đi vệ sinh. Tôi dặn vợ có nhịn tiểu vài hôm để thay đổi thói quen, chứ em cứ dậy cả đêm như thế mệt lắm. Vợ tôi mỉm cười: “Không sao đâu ông xã, em quen rồi”.
Rồi 1 hôm tôi thức giấc thấy vợ mãi không vào, tôi liền chạy ra nhà vệ sinh xem thế nào. Để rồi chết trân khi thấy cảnh tượng ấy. Vợ tôi đang ôm bụng vật vã ngồi bệt xuống đất, người toát hết mồ hôi. Nhìn em rất khổ sở, tôi ôm lấy vợ bế em vào nhà, cơn đau vẫn hành hạ em. Đêm ấy tôi cuống quýt lấy khăn ấm chườm cho vợ. Khoảng 4 giờ sáng em mới chợp mắt được 1 lúc, tôi cứ thế ôm lấy vợ trong vòng tay. Tôi chợt nhận ra vợ mình đã gầy đi rất nhiều.
Sáng hôm sau nhìn em mệt mỏi, tôi hỏi vì sao vợ lại đau như thế, em đau ở đâu thì em chỉ bảo: “Chắc do em bị đại tràng co thắt thôi anh. Em không sao đâu”. Tôi đưa cô ấy đi làm nhưng cả ngày tôi chẳng tập trung nổi vào việc gì. Tôi nghĩ tới nỗi đau thể xác vợ đang chịu đựng.
Từ hôm ấy tôi để ý cứ 2 giờ sáng cơn đau lại tái phát em lại đi vệ sinh, nhiều lúc đang ăn cơm vợ lại bỏ vào nhà vệ sinh ngồi. Tôi đã lén lục túi xách của vợ để rồi bật khóc khi nhìn thấy cuốn sổ khám bệnh ấy. Bác sĩ bảo em bị ung thư dạ dày giai đoạn 2 rồi. Tôi đã khóc, đúng vậy có lẽ từ khi trưởng thành đây là lần đầu tôi khóc. Tôi khóc vì thương vợ, vì sợ mất cô ấy và khóc vì hối hận khi đã vô tâm thiếu quan tâm vợ mình. Tôi ngầm hiểu ra, lâu nay em đau nhưng câm nín bí mật chịu đựng 1 mình, em toàn lê lết ngoài nhà vệ sinh để tôi không biết, không phải lo lắng.
1462955729-vo-chong-cam-dong-blogtamsuvnĐêm ấy vợ chồng ôm nhau khóc, cô ấy run rẩy vì sợ chết còn tôi chỉ biết an ủi vợ. Tôi đưa cô ấy đi khám nhiều nơi và uống đủ thứ thuốc nhưng tình hình cũng không khả quan lắm. Vợ hầu như chẳng ăn được gì, ăn gì vào cũng nôn hết, cô ấy gầy rộc đi. Tôi tự hỏi nếu tôi không phát hiện ra thì em còn chịu đựng, giữ bí mật này đến lúc nào nữa. Gia đình tôi luôn tỏ ra vui vẻ để vợ không buồn phiền nhưng thật chất trong lòng ai cũng khổ sở vô cùng. Tôi biết cô ấy khó gắng gượng được lâu nữa, tôi không biết rồi mình sẽ sống sao nếu mất vợ đây? Nghĩ đến đó tôi lại như muốn phát điên lên.
Có lẽ tôi sẽ day dứt cả đời vì đã không quan tâm vợ nhiều hơn và không phát hiện ra bệnh tình của vợ sớm hơn. Tôi sợ, sợ lắm, thực sự rất sợ… Vậy nên những người có vợ thì hãy biết trân trọng lấy cô ấy, hãy biết quan tâm tới vợ mình và chiều chuộng họ nhiều hơn. Vì biết đâu 1 ngày nào đó bạn chẳng còn cơ hội ấy nữa, làm chồng mà không biết trân trọng vợ, yêu vợ đó là 1 ông chồng tồi.
Theo Một Thế Giới

Nửa đêm đi ngang phòng ngủ, tôi không thể tin được những gì mình nhìn thấy

Đêm đó, lần đầu tiên tôi tát vợ 2 cái và mắng cô ấy bằng ngôn ngữ chợ búa. Vậy nhưng thay vì xin lỗi và năn nỉ tôi thì cô ấy lại vênh mặt...
Mấy hôm nay, căn nhà tôi ngột ngạt đến đáng sợ. Đến mức tôi chán ghét cảm giác phải về nhà, thấy mặt người vợ lăng loàn của mình.
Chưa bao giờ tôi nghĩ có ngày mình lại cần lời khuyên từ mọi người đến thế này. Cũng chưa bao giờ tôi nghĩ có ngày mình phải viết câu chuyện gia đình mình lên đây cho bàn dân thiên hạ xem. Nhưng nếu không làm vậy, chắc tôi ức chế mà làm liều mất.
Tôi năm nay 33 tuổi, là tổ trưởng tổ cơ khí của một xí nghiệp vật liệu xây dựng. Mức lương tuy không cao nhưng cũng đủ để tôi trang trải cuộc sống gia đình. Tôi lấy vợ được 3 năm và có cuộc sống khá hòa thuận. Vợ tôi nhỏ hơn tôi 8 tuổi và là nhân viên văn phòng. Cô ấy có ngoại hình ưa nhìn, vóc dáng nhỏ nhắn, đặc biệt cách nói chuyện hóm hỉnh khiến người khác thích thú. Ngày trước, tôi yêu và nhất định đòi cưới cô ấy cũng vì thế.
Cưới về, vợ chồng tôi được ba mẹ hai bên gom góp tiền mua cho căn hộ nhỏ ở ngoại thành. Tuy cũng hơi xa chỗ làm, lại có phần vắng vẻ nhưng với chúng tôi có nhà riêng ở đã là một niềm hạnh phúc. Tuy nhiên sau khi cưới về tôi mới nhận ra vợ mình rất lười biếng.
Không phải tôi chê vợ vì như vậy chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Cũng không phải tôi khen tôi giỏi. Nhưng từ khi về ở với nhau, số lần vợ tôi dọn nhà cửa chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ai cũng bảo cô ấy sướng khi lấy được tôi. Thậm chí khi sinh con, người chăm sóc, vệ sinh cho cô ấy cũng là tôi.
Bí mật, phòng ngủ, tâm sự, bàng hoàng, bí mật lúc nửa đêm,
Tôi thương vợ con như vậy nhưng vẫn không khiến vợ tôi hài lòng. (Ảnh minh họa)
Suốt 2 năm nay tôi là người thức đêm cho con uống sữa vì vợ tôi mất sữa khi bé mới hơn 2 tháng. Cũng vì thế mà thằng bé quấn tôi còn hơn quấn mẹ nó. Sáng vợ tôi chỉ việc trang điểm rồi sửa soạn đi làm. Còn tôi tất bật lo cho con đi học rồi chạy thục mạng đến chỗ làm. Đó là những khi con tôi mạnh khỏe chứ nếu thằng bé khó chịu trong người thì tôi phải nghỉ làm trông nó.
Tôi thương vợ con như vậy nhưng vẫn không khiến vợ tôi hài lòng. Chuyện gì cô ấy cũng bắt bẻ khó chịu với tôi, đặc biệt là chuyện sở thích của tôi.
Tôi có một sở thích là chơi đá bóng. Ngoài vợ con thì tôi giành khá nhiều thời gian cho sở thích của mình. Nhưng vợ tôi không những không thông cảm mà còn gây khó dễ cho tôi. Hàng tuần cô ấy chỉ cho tôi đi đá bóng cùng chiến hữu vào tối thứ 5 và thứ 7. Mỗi lần đi được quy định đúng 2 tiếng để tôi không có thời gian nhậu nhẹt. Còn những ngày khác tôi phải ở nhà trông con và nấu ăn để cô ấy nghỉ ngơi. Mỗi lần muốn đi đá bóng nguyên ngày, tôi phải năn nỉ trước cả tuần, cô ấy cho thì đi, không thì thôi. Tôi cũng công nhận nếu bắt buộc phải ở nhà thì tôi sẽ nhăn nhó, cáu gắt.
Khi còn độc thân, tôi hay đi đá bóng lúc 21 giờ tối vì đó là thời gian đá thoải mái, sung sức nhất. Và quan trọng nhất là đội bóng của tôi lúc đó mới tập hợp được đông đủ. Nhưng sau khi cưới vợ, tôi thương cô ấy ở nhà một mình nên không đi nữa. Gần đây, thấy con đã lớn tôi mới đề nghị được tiếp tục đam mê của mình. Nhưng mỗi khi nghe tôi nói đi đá bóng 23 giờ 30 phút mới về, vợ tôi đã khóc lóc rồi viện đủ lí do để tôi ở nhà. Khi thì cô ấy bảo cô ấy sợ, khi lại nói không ngủ được nếu thiếu tôi, lúc lại nói lo cho tôi...
Nghe mãi những lí do ấy đến phát chán, tôi quyết định vẫn sẽ đi mặc cô ấy níu kéo ở nhà. Lần đầu tiên, chúng tôi im lặng cả tuần. Vợ tôi thì mặt nặng mày nhẹ rồi quát đánh con. Lần thứ 2 thì cô ấy cười mỉa khi thấy tôi về. Cứ thế, giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.
Nhưng những lần sau này, tôi có đi đến rạng sáng mới về thì vợ tôi vẫn vui vẻ như thường. Bất ngờ hơn khi cô ấy còn liên tục bảo tôi đi cho thoải mái. Lúc đó tôi còn nghĩ chắc vợ đã hiểu nên mới thông cảm cho tôi như vậy. Tôi còn tự bảo mình phải trân trọng và chiều chuộng cô ấy hơn.
Nếu không có buổi tối hôm ấy, chắc tôi vẫn là thằng ngốc bị cắm sừng mà không biết. Đêm đó, bạn bè hẹn nên 8 giờ tối tôi đã mặc đồ thể thao đi. Trước khi đi, tôi cũng thông báo với vợ là nay đá giao hữu nên chắc chắn sẽ nhậu đêm và về muộn. Tôi bảo vợ cứ khóa cửa ngủ trước, muộn quá thì sáng hôm sau tôi về sớm.
Sau đó tôi đi, nhưng vừa đá được nửa trận thì tôi bị trẹo chân, đành ngồi bên ngoài. Ngồi cổ vũ được lúc thì buồn chán nên tôi âm thầm lấy xe về nhà với vợ.
Nghĩ vợ đang ngủ nên tôi không bật đèn mà nhẹ nhàng dùng cửa sau vào nhà. Vào nhà, theo thói quen tôi đi tắm trước ở nhà tắm cạnh phòng bếp, nhưng khi tôi vừa đi ngang qua phòng ngủ thì nghe tiếng rên của vợ và tiếng nói cười của đàn ông.
Tôi vội vã đạp tung cửa, trước mắt tôi là vợ tôi và gã hàng xóm lớn hơn vợ tôi cả chục tuổi đang nằm trên giường mà không mảnh vải che thân. Vợ thấy tôi thì hét ầm lên rồi kéo chăn che kín người. Gã đàn ông kia thì luống cuống bò xuống giường mặc quần áo.
Đêm đó, lần đầu tiên tôi tát vợ 2 cái và mắng cô ấy bằng ngôn ngữ chợ búa. Vậy nhưng thay vì xin lỗi và năn nỉ tôi thì cô ấy lại vênh mặt hỏi tôi đã làm tròn trách nhiệm một người chồng chưa? Cô ấy nói tôi không quan tâm cô ấy mà còn bỏ bê vợ giữa đêm khuya thì bị cắm sừng là đúng, ráng mà chịu nhục. Quá bất mãn và tức giận, tôi đòi li hôn thì cô ấy gật đầu và bảo tôi làm đơn ngay đi, cô ấy kí.
Vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột nên tôi rối bời, chẳng thể suy nghĩ được gì. Tôi thừa nhận mình bỏ vợ đêm khuya như thế là không đúng nhưng như vậy có đáng để tôi bị cắm sừng không? Giờ gia đình tôi đang trên bờ vực thẳm, tôi nên làm gì đây? Nhìn con tíu tít, lòng tôi lại đau thắt. Tôi có nên tha thứ để con đủ cha mẹ hay nên bỏ ngay vì cô ta không xứng đáng làm vợ làm mẹ? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
(Theo Trí Thức Trẻ)

0 nhận xét trong bài "Bí mật của Vợ tôi sau những đêm đi vệ sinh lúc gần 2 giờ sáng khiến tôi"